Những trích dẫn hay trong tiểu thuyết Màu tím của Alice Walker
Review sách hay – Màu tím là cuốn tiểu thuyết có được ra mắt năm 1982 của nữ nhà văn người Mỹ gốc Phi Alice Walker. Đây cũng là tác phẩm giúp bà giành được giải thưởng sách quốc gia và giải Pulitzer cho tác phẩm hư cấu năm 1983. Toàn bộ nội dung tiểu thuyết được trình bày bằng những bức thư của hai chị em Celie cùng Nettie gửi cho nhau và Celie gửi cho Chúa. Celie với những bức thư sai chính tả của một người da đen ít học và Nettie là cô em sáng dạ, luôn yêu thương chị mình bất chấp không gian, thời gian. Màu tím của Alice Walker là bài ca về nữ quyền, sự khẳng định vẻ đẹp lộng lẫy của những viên ngọc trai đen hiện diện bằng lòng ham hiểu biết, niềm tin yêu cuộc sống và lòng tin vào chính mình. Họ sẽ góp phần làm thay đổi thế giới!
Dưới đây là một số trích dẫn hay trong tiểu thuyết Màu tím của Alice Walker – tiểu thuyết nằm trong danh sách “100 cuốn tiểu thuyết có tầm ảnh hưởng lớn nhất mọi thời đại” của BBC News.
Lần đầu tiên có người tạo ra một thứ gì đấy và đặt nó theo tên con.
Khi gặp Sofia, con đã không biết làm thế nào mà cổ vẫn giữ được cái mạng. Họ đã lập nứt sọ, đánh gãy sườn, xé rách một bên mũi, làm mù một mắt. Từ đầu đến chân cô ấy sưng vù. Lưỡi to bằng cả cánh tay, thò ra giữa hai hàm răng như một miếng cao su. Cổ không thể nói. Và màu chẳng khác gì một quả cà tím.
Cổ đứng dậy. Tên tôi là Mary Agnes, cổ nói.
Em đọc đến đoạn người châu Phi đã đem bán chúng ta vì họ yêu tiền hơn yêu đồng loại. Và chúng ta đã đến nước Mỹ trên những chuyến tàu. Bị bắt làm việc.
Quả thực em đang làm việc vất vả hơn những gì có thể hình dung, quét dọn trường học, dọn dẹp sau buổi lễ, nhưng em không cảm thấy bản thân mình như con trâu con ngựa. Em rất ngạc nhiên khi người phụ nữ này, tên thánh là Catherine, lại nhìn em theo cách đó.
Cách những người đàn ông này nói chuyện với phụ nữ khiến em nhớ tới bố. Họ lắng nghe đủ lâu chỉ để ra lệnh. Thậm chí còn không thèm nhìn mặt phụ nữ khi nói. Họ nhìn xuống đất và cúi đầu. Phụ nữ cũng “không nhìn vào mặt đàn ông” trong lúc nói. “Nhìn vào mặt đàn ông” là một việc trơ trẽn. Thay vào đó, họ nhìn xuống chân hoặc đầu gối của anh ta. Và em có thể nói gì? Một lần nữa, đó chính là lối hành xử của chúng ta trước mặt bố.
Những thân cây gỗ gụ khổng lồ có tự bao đời, và tất cả những loại cây khác, cùng thú rừng, mọi thứ đều bị đốn sạch, bị tàn phá, đất nằm phẳng phiu trơ trụi, như lòng bàn tay, ông ấy nói.
Nhưng điều tồi tệ nhất vẫn chưa được kể ra. Vì người Olinka không còn sở hữu ngôi làng của chính họ, nên phải trả tiền thuê, và đóng thuế nước, thứ giờ đây cũng không còn thuộc về họ.
Cô ta quả thực rất giống Olivia! Bà ấy nói. Tôi đã sợ cô ta sẽ đòi lại con bé. Nên đã cố gắng quên cô ta ngay khi có thể…
Ừ, chị đáp, và ổng cũng cho tôi một ông bố bị hành hình, một bà mẹ điên, lão bố dượng hèn hạ như chó, và cô em gái có thể sẽ không bao giờ gặp lại. Dù sao thì, vị Chúa mà tôi đã cầu nguyện, đã gửi thư, là một cái đàn ông. Và ổng cũng hành xử như tất cả đám đàn ông trong đời tôi. Tủn mủn, hay quên, và hèn hạ.
Không, không phải vậy. Chúng tôi bận tâm đến Chúa rất nhiều. Nhưng khi cảm nhận được tình thương của chúa, Chúng tôi sẽ làm hết sức mình để khiến người hài lòng bằng cách làm những việc chúng tôi thích.
Chúa chỉ muốn chia sẻ những điều tốt đẹp thôi. Tôi nghĩ Chúa sẽ rất giận nếu cô bước qua màu tím trên cánh đồng ở một nơi nào đó mà không thèm đoái hoài đến nó.
Vạn vật đều muốn được yêu thương. Chúng ta ca hát, nhảy múa, làm mặt hề và tặng hoa, cốt để được yêu thương. Đã bao giờ cô để ý rằng cây cối đang làm mọi thứ để thu hút sự chú ý của chúng ta, ngoại trừ việc bước đi hay chưa?
Chị thật hạnh phúc. Chị có tình yêu, có công việc, có tiền, có bạn bè và thời gian rảnh. Em còn sống trở về. Cùng hai con của chúng ta.
Còn tệ hơn là không được chào đón, Samuel nói. Họ thậm chí còn chẳng thèm nhìn chúng ta. Chẳng nhận ra chúng ta là những đồng hương đã bị họ bán.
Họ kiên cường, ổng nói. Và điều đó rất khác.
Tụi chị đứng đó, hai tấm thân già khờ khạo bị tình yêu bỏ lại, bầu bạn bên nhau dưới những vì sao lấp lánh.
Đời nào lại thế, ổng nói, thấy điều đó cũng thú vị nhưng tâm trí đang mải hướng về đường chỉ tiếp theo.
Nếu cô ấy không nhận ra mình phải đối mặt với những lời phán xét thì cô ấy thậm chí còn chưa biết sống.
Trên đây là một số trích dẫn trong tiểu thuyết Màu tím của tác giả Alice Walker. Một cuốn sách tuyệt vời bạn không thể bỏ qua!
Alice Malsenior Walker (sinh ngày 9 tháng 2 năm 1944) là một nhà văn, người viết truyện ngắn, thơ, và nhà hoạt động chính trị người Mỹ. Tác phẩm Màu tím đã giúp bà giành được giải thưởng sách quốc gia và giải Pulitzer cho tác phẩm hư cấu năm 1983. Cuốn sách cũng được BBC News liệt kê vào danh sách “100 cuốn tiểu thuyết có tầm ảnh hưởng lớn nhất mọi thời đại”.
Vui lòng ghi rõ nguồn trang review sách khi sử dụng nội dung trong bài viết.