Suối nguồn – Ayn Rand
Review sách hay – Với một số người, Suối nguồn được nhắc đến như là cuốn sách cho cuộc đời. Có những người lại coi tác phẩm này của Ayn Rand chỉ toàn những lời sáo rỗng và không thực tế. Tôi đọc được ở đâu đó rằng Suối nguồn là một cuốn sách về ngành xây dựng và cả một thế giới triết học đi cùng với nó. Và đối với tôi, Suối nguồn của Ayn Rand là một trong những cuốn sách có ảnh hưởng rất lớn.
Có một điểm đặc biệt trong cảm nhận của tôi đối với Suối nguồn là tôi thấy mình như được KHAI SÁNG khi mới đọc và ĐÁNH MẤT MÌNH sau đó một thời gian. Trong khi đọc, tôi thường xuyên gật gù khi dễ dàng liên hệ được giữa những gì trong sách và các sự việc ngoài đời thực. Cho đến hiện tại, sau khi đọc Suối nguồn của Ayn Rand được 3 năm, tôi vẫn chưa gặp cuốn sách nào có thể khiến mình liên hệ với đời sống thực tế nhiều đến thế. Tôi đã luôn muốn đặt những cái tên khác cho các nhân vật trong Suối nguồn. Tôi có cảm giác rõ ràng, họ là hiện thân cho một điều gì đó ở cuộc sống này, là hiện thân cho những gì tồn tại trong một con người, hay những thứ đó cộng lại. Gail Wynand, Ellsworth M. Toohey, Peter Keating, Howard Roark là những Cám Dỗ, Ước Vọng, Sa Ngã, Thực Dụng…
Phải nói lại rằng, bản thân tôi là một người sống rất hồn nhiên và rất lạc quan vào cuộc sống. Đó là lý do vì sao tôi dường như bị choáng ngợp với những gì ở Howard Roark. Anh như một hình mẫu hoàn hảo tôi muốn hướng tới: kiên định, trong sáng và trí tuệ. Sự kiên định ở Roark giống như một thứ đức tin không gì có thể lay chuyển. Dù đối thủ và cuộc đời có xô đẩy Roark đến đâu, sự kiên định của anh như chiếc mỏ neo níu lại. Cùng với trí tuệ và tài năng, cuối cùng anh đã thắng. Chiến thắng cuối cùng của Howard Roark khiến người ta tin rằng, hãy cứ ước mơ và khát vọng đi, hãy cứ kiên định với những gì mình lựa chọn đi. Chắc chắn rồi vinh quang sẽ thuộc về bạn.
Đó là những gì tôi cảm nhận được khi đang đọc và ngay sau khi đọc Suối nguồn. Tôi bị hút về hướng Howard Roark và những khát vọng của anh, tài năng của anh và sự kiên định của anh. Thế nhưng sau đó một thời gian, chính những Ellsworth Monkton Toohey và Peter Keating mới khiến những suy nghĩ trong tôi bị ảnh hưởng.
Sau vài năm, tôi không còn nhớ nhiều những gì Ellsworth M. Toohey đã nói hay đã làm. Những gì tôi nhớ được cho đến khi viết về Suối nguồn 3 năm sau khi đọc là tôi thường liên tưởng ông ta với một đầm lầy với những thứ bầy nhầy rất kinh tởm. Nó dính dáp và bốc mùi và len lỏi vào từng khe nhỏ. Từ từ, chậm rãi và khiến mọi thứ bị biến đổi mà người ta không thể nhìn thấy ngay được. Đến cuối cùng, nó khiến những gì sa vào đó chìm nghỉm. Ellsworth Monkton Toohey đưa đẩy, xào xáo, ngấm ngầm và biết cách đánh vào điểm yếu của con người. Ông ta quá thông minh và con đường ông ta chọn quá rộng mở. Bởi con người, vốn luôn thiếu sự kiên định.
Peter Keating xuất hiện ngay từ đầu và đi đến cuối cùng câu chuyện với một hình tượng rất “vững”. Có thể, sự xuất hiện của Peter Keating chỉ để làm nền cho Roark. Anh ta quá dễ bị cám dỗ và như một thứ tầm gửi dù yếu hèn nhưng vẫn luôn tồn tại. Tôi đã hy vọng đến tận những dòng cuối cùng viết về anh ta nhưng tác giả đã cho tôi thấy, thế nào là một con người bạc nhược đến tận cùng.
“Đừng đi, Ellsworth.”
Toohey đứng bên anh, và cười nhẹ.
“Đó chính là câu trả lời, Peter. Đó là bằng chứng cho những gì tôi nói. Anh biết tôi là ai, anh biết tôi đã làm cho anh những gì, anh không còn có ảo tưởng nào về đức hạnh nữa. Nhưng anh không thể rời bỏ tôi và anh sẽ không bao giờ có thể làm được việc đó. Anh đã tuân phục tôi nhân danh những lý tưởng. Anh sẽ tiếp tục tuân phục tôi mà không có lý tưởng nào cả. Bởi vì đó là tất cả những gì anh có thể làm được vào lúc này…”.
So với những nhân vật trên, Gail Wynand cho tôi cảm giác “đời” hơn. Ông ta phức tạp, một người xuất chúng nhưng cũng là một người bình thường. Gail Wynand vừa có sự trân trọng tuyệt đối cho tài năng nhưng nếu cần, ông sẽ đi một con đường khác, đỡ khúc khuỷu hơn. Con đường đi đến đỉnh cao của Gail Wynand đủ để ông có được sự kiêu hãnh cho mình. Pha xử lý cuối cùng của Gail Wynand dành cho Ellsworth M. Toohey quá ấn tượng. Đây có lẽ là nhân vật tôi cảm thấy dễ chịu nhất trong Suối nguồn.
Nói về sự ảnh hưởng của Suối nguồn, tôi đã bị tác động một cách nghiêm trọng. Tôi từng nghĩ Howard Roark và Suối nguồn mang đến cho mình cảm hứng và niềm tin bất tận vào cuộc sống khi kết thúc cuốn sách. Thế nhưng, sự ảnh hưởng thể hiện rõ ràng hơn trong hơn một năm sau đó. Một “mặt trời” Howard Roark tỏa sáng chói chang dần bị che lấp bởi đám mây nặng nề, tối tăm Ellsworth M. Toohey.
Những gì Ellsworth Toohey nói khiến tôi dần nghi ngờ mọi thứ. Tôi nghi ngờ về lòng tốt, nghi ngờ về động cơ, nghi ngờ về cách thức. Tôi băn khoăn người ta làm việc đó với mục đích gì và lợi ích họ hướng đến là gì. Với 1 người đã có hơn 10 năm gắn bó với công tác xã hội, sự nghi ngờ này như một quả bom vừa phát nổ. Không biết có ai hiểu không, nhưng điều đó khiến tôi trải qua một khoảng thời gian vô cùng tồi tệ. Nó mang đến sự khủng hoảng trầm trọng và khiến tôi thường xuyên ở trạng thái chông chênh. Sự hoài nghi dành cho bản thân, cho đồng đội, cho những gì mình làm hơn 1 thập kỷ là điều tôi chưa từng một lần nghĩ đến. Khi niềm tin bị lung lay, mọi thứ đều không còn nhiều giá trị. Sự ảnh hưởng mạnh đến mức có lúc tôi nghĩ mình bị trầm cảm. Khó lường vì sau khi tin tưởng nhờ Roark, tôi lại đánh mất niềm tin hoàn toàn vì Toohey. May mắn cho tôi, mọi thứ mờ dần sau hơn một năm và Ellsworth Toohey là thứ không bao giờ tôi muốn gặp trong đời.
Suối nguồn của Ayn Rand khiến người đọc cảm thán vì những điều vừa quen, vừa lạ. Người đọc bị “ngấm” nội dung một cách rất tài tình. Có thể vì tôi còn quá “xanh và non” nên mới bị ảnh hưởng bởi cuốn sách nhiều đến như vậy. Thật may, cho đến hiện tại, Howard Roark vẫn là hình mẫu hoàn hảo tôi muốn hướng tới. Và Suối nguồn vẫn là một sự lựa chọn không tồi cho người thích những câu chuyện kịch tính hay những người muốn suy ngẫm về cuộc đời.
Vui lòng ghi rõ nguồn trang review sách khi sử dụng nội dung trong bài viết.
Pingback: Những trích dẫn đáng chú ý trong Suối nguồn của Ayn Rand - Sách Xanh Xanh