Chuyện của Nắng!

Thu sang bao giờ…

Tháng 8 mùa thu, lá khởi vàng chưa nhỉ?

Thế mà qua tháng 9 rồi mới thấy thu ghé qua đậm đà một chút. Dù lập thu đã gần một tháng, thời tiết có chút chuyển biến nhưng nhiều ngày, mình vẫn quyết không chịu nhận mùa thu đã tới. Đêm qua trở gió, sớm nay nhìn cửa sổ thấy thu đã về. Trời có chút mưa. Có chút se lạnh. Có chút heo may hay một vài chút nhỏ nhoi đẹp đẽ trong thơ Lưu Quang Vũ. Những ngày mùa thu trôi đi đều mang lại cho người ta biết bao những xuyến xao. Không rõ những ai sinh vào mùa khác thì thế nào, nhưng một cô gái sinh vào giữa mùa thu như mình sẽ thấy yêu thời điểm mình sinh ra vô cùng. Từng có một bạn nhỏ đáng yêu nói với mình “Em cảm tưởng chị đọc Hà Nội băm sáu phố phường, giọng cũng trong như mùa Thu”. Thế là lại thấy mùa thu xinh đẹp hơn nữa bao nhiêu!

Xong rồi hôm nay, lại viết một chút về mùa đầy heo may này.

Thu sang bao giờ… Ảnh: N.P.T

Hoa cúc mùa thu.
Mỗi năm, mình lại viết vài dòng về những ngày nhẹ nhàng, lãng đãng và gió cứ trở qua trở lại này. Bởi mỗi ngày thu đến, mình lại cảm thấy như được ôm ấp bởi những điều nhỏ xinh, như là hoa cúc. Mùa thu có mưa thu sắc lạnh. Có nắng vàng hơn những mùa khác. Có heo may cuối thu. Có lá vàng sắp rụng. Mùa thu có hoa sữa nồng nàn. Có trung thu rộn ràng. Có lòng người dịu dàng. Thu cũng dịu dàng. Mùa thu, người ta thường thèm những cái ôm thật nhẹ. Người ta thèm những cái vuốt ve.

Mùa thu có hoa cúc vàng. Hoa cúc mùa thu không giống như bông cúc vàng mùa khác. Bởi nắng, bởi gió, bởi những êm ru nhè nhẹ khiến cúc đẹp hơn. Khi nhìn bông cúc vàng nghìn cánh, lại nghĩ đến mình bé tí hon, nằm êm trong cánh hoa thơm mềm ấy. Ngày xưa, hình đầu tiên mình nhớ mẹ vẽ là hoa cúc. Hồi ấy mẹ thêu, chắc hình cúc cũng nhiều nên cứ phóng tay là vẽ. Cúc vẽ rất dễ đẹp, mình không hiểu vì sao. Thêu cúc cũng dễ, nhưng không phải ai cũng có thể thêu đẹp. Hồi mình 8 tuổi, mẹ thêu hàng Nhật, cũng hình hoa cúc. Mảnh vải voan mỏng tang, bông hoa cúc hai mặt như một thực sự là tác phẩm nghệ thuật. Vì những bông hoa mẹ thêu ngày ấy mà sau này nhìn ai thêu mình cũng thấy không ưng. Đấy, hoa cúc ngày xưa của mình.

Ngày xưa không thích và có phần không ưa hoa cúc vì mùi hoa rất hắc. Sau này, chắc cũng không thơm nhưng đôi lúc lại muốn hít hà. Chỉ cần ngửi hương hoa, sẽ nghĩ ngay đến màu vàng đượm sắc và tươi tắn mát lành. Cúc, hoa của mùa thu. Mùa thu vàng rực rỡ!

Thu sang bao giờ… Ảnh: MH

Mưa thu.
Mình thích mùa thu và mưa mùa thu! Ngày xưa, thấy cái mùa này nhàn nhạt, vô vị và chẳng có sắc thái gì. Nhưng giờ thì khác. Tiết trời thu, cái không khí của tháng Chín miền Bắc đầy hơi nước; nó mơn man và như ôm vào da thịt. Dịu dàng và mềm mại! Nó khơi lại cảm giác muốn có một cái ôm vỗ về khiến ai cũng muốn mỉm cười chứ không phải cái ôm thật chặt và truyền nhau hơi ấm như mùa đông. Nó làm cho những người khô khan, cằn cỗi bất chợt trở nên lãng mạn.

Mưa! Mưa gì mà ồn ào, hối hả quá! Như muốn giục giã điều gì đó. Nó chẳng mang lại cái suy nghĩ chầm chậm, dịu dàng như người ta vẫn nghĩ về mùa thu. Bỗng, muốn đưa tay tóm lấy sợi mưa. Cái sợi ấy bây giờ chắc sắc và có thể làm mình đứt tay như chơi ấy. Mưa thu, chẳng giống mưa những mùa khác.

Thu sang bao giờ… Ảnh: Internet

Sáng mùa thu.
Có những ngày, ngỡ ngàng vì một buổi sáng có thể đẹp đến thế! Chẳng biết mưa nắng chiều trưa thế nào. Thế nhưng cái không khí dịu dàng khi trẻ con đi học, người lớn đi làm khiến người ta mỉm cười không ngớt. Nắng nhẹ nhàng, gió mơn man, không khí đượm hơi ẩm của mùa thu mát lành. Mỗi năm, vì phải trải qua những nắng nôi, rét mướt mà quên rằng có lúc đất trời có thể khiến mình cảm thán, xuýt xoa. Nắng sớm như mảnh voan mềm trong suốt phủ lên những vội vã đầu ngày. Xanh tươi rung rinh trong gió khiến mọi vật xôn xao. Tiếng nói chuyện trên đường, không biết thế nào lại nghe như có ý cười trong đó. Ừ đấy, đều khiến lòng người cũng xôn xao. Chợt nhớ ra, chẳng mấy nữa mà lại có bao nhiêu bướm trắng bay đầy vườn cải.

Thôi thì, cứ nhớ rằng cuộc đời có những dịu dàng bé tí teo nhưng cũng lớn bằng cả đất trời như thế. Cứ hít hà vội vã, không rộn rã lại bay đi lúc nào không hay.

Thu sang bao giờ…

Câu chuyện mùa thu.
Một ngày mùa thu, có hai vợ chồng trung niên đi xe máy, kéo một chiếc xe lôi đằng sau. Chiếc xe chở rơm có phủ bạt phía trên. Một cô đi qua nói với họ “Bạt kẹt rồi kìa”. Xe dừng, người vợ xuống xe trước để xem. Người chồng xuống sau, vừa chống chân xe vừa hỏi “Đổ à?”. Chú hỏi nhẹ nhàng quá, trong khi mình lại sợ có khi là một vụ ầm ỹ giữa đường. Trời thì nắng nóng, vợ chồng họ lại đang mặc đồ lao động vất vả mà. Cô kiểm tra qua rồi nói:
– “Không phải đó. Là cái bạt bị dắt thôi. Lúc nãy em bảo anh đấy.”
– “Đã bảo lúc nãy rồi.”
– Anh tháo cái chốt ra em xem nào.”
– “Được chưa”
– “Chưa. Tý nữa đã… Được rồi.”
Xong rồi họ lắp lại xe và đi tiếp.
Mình lại ngạc nhiên quá. Trong cả quá trình xử lý, nói chuyện với nhau như bất cứ câu chuyện nào khi đang ở trong nhà nghỉ ngơi nhẹ nhàng. Cô còn cười nhẹ. Chú không cau mày. Một câu chuyện mùa thu giản dị, nhẹ nhàng có thể đẹp đến như thế. Vậy là đủ rồi.

Đằng kia có một con diều nhỏ đang kéo căng dây mà vươn lên bầu trời. Đằng này có tiếng loa phóng thanh đọc vài tin dân sinh trong làng xã, phòng trừ dịch bệnh. Hoa trong vườn vẫn nở mỗi ngày. Thu đã sang bao giờ, cuộc sống cứ bình bình đạm đạm trôi qua như thế.

Vui lòng ghi rõ nguồn trang review sách khi sử dụng nội dung trong bài viết.

Please follow and like us:
Pin Share

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *